Độ cao bay (flying height) - còn được gọi là độ cao nổi (floating height) hay khoảng hở đầu từ (head gap) - là khoảng cách giữa đầu từ và đĩa từ trên một ổ cứng (HDD). HDD thương mại đầu tiên, IBM 305 RAMAC, sử dụng không khí để duy trì khoảng cách 0,002 inch (51 µm) giữa đầu từ và đĩa từ. IBM 1301, được giới thiệu năm 1961, là HDD đầu tiên có đầu từ được gắn vào "con trượt đệm không khí động lực học" - tự tạo ra vùng đệm bằng áp lực không khí, cho phép con trượt và đầu từ bay gần hơn nhiều, 250 microinch (6,35 µm) phía trên bề mặt đĩa từ.
Năm 2011, độ cao bay trong các HDD hiện đại chỉ vào khoảng vài nanomet (nm). Do đó, đầu từ có thể va chạm với những vật cản dù rất nhỏ bé như dấu vân tay người hoặc khói bụi.
Chú thích: Fly height 0,0038 µm - khoảng cách giữa đầu từ và đĩa từ (3,8 nm), Fingerprint 4 µm - dấu vân tay người (4.000 nm), Dust particle 10 µm - hạt bụi (10.000 nm), Human hair 75 µm - sợi tóc người (75.000 nm).
Mặc dù tồn tại những mối nguy có thể làm hư hỏng HDD từ các vật thể bên ngoài, nhưng HDD thường tích hợp một bộ thông hơi (thông qua màng lọc) để áp lực không khí bên trong ổ đĩa có thể cân bằng với áp lực không khí bên ngoài. Vì các HDD có đầu từ nằm nổi trên một vùng đệm không khí, nên chúng không được thiết kế để hoạt động trong môi trường chân không. Việc quy định độ cao bay đóng vai trò rất quan trọng đối với các HDD dung lượng lớn trong tương lai.
Tuy nhiên, kiểu vỏ bọc kín đã bắt đầu được áp dụng trên HDD bằng việc chèn khí helium, và sản phẩm đầu tiên được công bố bởi Western Digital hồi tháng 12 năm 2015, dung lượng khởi đầu 10TB.